Mô tả
Nhưng cũng như ngọn nến không thể cháy mãi mãi, cái tôi cũng không vĩnh cửu. Chỉ khi chúng ta bắt đầu hành trình đến giác ngộ, chạm vào ánh sáng của nhận thức, ngọn lửa mới lung lay và tắt dần. Đây là khoảnh khắc quan trọng trong bức tranh - khi ngọn nến được dập tắt, khi cái tôi không còn gây ra cho chúng ta nỗi đau, lo âu hay bất an.
Trong tác phẩm này, Hoa mong muốn truyền đạt sự bình yên và nhẹ nhõm của khoảnh khắc đó. Khi ngọn lửa tắt, chúng ta không còn cảm nhận được nhiệt độ của nó. Sáp nóng, từng gây tổn thương cho chúng ta, giờ đây trở thành một ký ức xa xôi. Chính trong khoảnh khắc này, chúng ta nhắm mắt lại, buông bỏ mọi thứ, và chìm vào không gian rộng lớn của niết bàn - nơi không còn ràng buộc của cái tôi, chỉ còn lại sự bình yên và thanh thản vô hạn.
"Tôi hy vọng rằng người xem không chỉ thấy ngọn lửa tắt mà còn nhận ra sự chuyển biến bên trong - từ sự căng thẳng và xáo trộn của cái tôi đến sự buông bỏ và tự do mà giác ngộ mang lại. Khi đứng trước bức tranh, tôi muốn mỗi người tìm thấy một phần của hành trình riêng trong đó, thấy được những thay đổi trong chính mình - từ những ngọn lửa từng thiêu đốt linh hồn đến những khoảnh khắc bình yên khi mọi thứ nhạt dần, chỉ còn lại niềm vui của sự bình yên và hiểu biết." Hoa nói.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.