Mô tả
Tôi cẩn thận sắp xếp những bức tranh nhỏ tôi đã vẽ ra khắp vườn, treo lên cành cây, dựa lên trên mấy chiếc ghế gỗ cũ, và cài vào hàng rào cũng làm bằng gỗ. Các bức tranh trong triển lãm hôm đó đều là sự pha trộn ngẫu hứng của màu sắc mà tôi cho rằng bọn gà chắc chắn sẽ thích thú: màu đỏ chói của hoa mận, màu xanh rực rỡ của bầu trời, và những vệt vàng cam trông giống như ánh nắng xuyên qua những tán lá.
Rồi, tôi mở cửa chuồng gà, để chúng tự do đi lại khắp "triển lãm." Bọn gà tò mò bước ra, đầu lúc lắc, chân chân khều khều, "cục tác, cục tác" như thể đang thảo luận với nhau về những tác phẩm nghệ thuật mà chúng chưa từng được thấy. Có một chú gà trống oai vệ, sau khi đứng trước một bức tranh có vệt màu đỏ chói, bỗng dưng giang rộng đôi cánh và kêu to đầy khí phách. Tôi không biết đó là sự đồng thuận hay sự phản đối, nhưng chắc chắn buổi triển lãm đã gây ấn tượng mạnh.
Tôi đứng từ xa, ngắm nhìn đàn gà của mình với một cảm giác thỏa mãn không giống ai. Chúng tôi chẳng có khán giả sang trọng nào, chẳng có buổi khai mạc rình rang, chỉ có tôi, bọn gà và một buổi chiều đầy nắng. Nhưng đó lại là khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đang chạm tới một sự tự do nào đó - tự do sáng tạo, tự do thể hiện mà không cần lo lắng ai sẽ đánh giá hay phán xét.
Buổi triển lãm kết thúc khi bọn gà bắt đầu nhảy cẫng lên, vỗ cánh rồi vui vẻ bới tung những cánh hoa rơi khắp vườn. Bọn gà có lẽ chẳng hiểu gì về hội họa, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: hôm ấy, chúng tôi đã có một kỷ niệm không giống ai, và tôi đã học được rằng nghệ thuật có thể được tận hưởng theo bất cứ cách nào, miễn là trái tim cảm thấy vui.
Và đó là một giấc mơ của tôi. Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ đó, tôi đã vẽ bức tranh này. Trong nắng tươi.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.